Đỉnh Bàn Cờ nằm trên bán đảo Sơn Trà, cách trung tâm thành phố Đà Nẵng về phía Tây khoảng 8 km. Vị trí sát biển là điểm thuận lợi để nơi đây trở thành một điểm đến du lịch nổi tiếng.
- Du lịch giữa mùa dịch: Hội An, vẻ đẹp ngưng đọng thời gian trong tôi
- Hành trình trải nghiệm những cung đèo miền Trung – Tây nguyên hùng vĩ
Tôi đã từng có những ngày tháng khi thức giấc xung quanh mình là bốn bức tường câm lặng, mở cửa sổ ra là những nhịp hỗn độn của đường phố xô vào. Những ngày tháng đó tôi chưa bao giờ được ngắm mặt trời lên mà chỉ vội vã áo quần để rồi tất bật với xô bồ của cuộc sống qua ngày, qua tháng, qua năm.
Rất nhiều năm tháng bó chân trong cuộc sống Sài Gòn tôi đã luôn khao khát có một chuyến đi để tìm ra một luồng gió mới cho chính mình…
Tháng 6-2017, tôi lên đến đỉnh Bàn Cờ, Đà Nẵng, cũng là lúc mặt trời vừa ló rạng, nhịp thở cứ hổn hển vì phải leo mãi một đoạn dốc trơn trượt đã ướt đẫm sau một cơn mưa dầm lúc tối.
Chỉ khoảng mười phút sau tôi đã lên đến đỉnh và cảm giác đầu tiên tôi thấy đó là sự choáng ngợp bởi vẻ đẹp “non xanh nước biết” nơi này.
Với độ cao gần 700m, tôi phóng tầm mắt mình ra xa thật xa để có thể ngắm nhìn toàn bộ thành phố còn ngủ xuyên qua màn sương mỏng phủ đều cả một vùng rộng lớn.
Ánh mặt trời đầu liên le lói hắt vào mặt tôi làm tan cơn buồn ngủ và cái mệt mỏi vì đã phải chạy xe trong suốt gần 4 tiếng để được đón bình minh nơi này.
Hình như mặt trời đang cố vươn mình dậy sau ngọn núi phía đông; là minh chứng cho một ngày mới bắt đầu. Mọi thứ rồi sẽ vào trật tự vốn có của nó, thành phố lại thêm một ngày náo nhiệt hơn, dòng người có lẽ sẽ vội vã hơn ngày hôm qua.
Lê Uy