Tình cờ sắp xếp lại đồ đạc, vô tình tôi nhìn thấy chai nước hoa Midori cất ở góc tủ. Nó có mùi hương của rừng, của cỏ cây và thoáng mùi nhựa thông. Điều đó bỗng chốc làm tôi nhớ đến Đà Lạt “nàng thơ” được ấp ủ trong cánh rừng thông da diết. Những dòng tâm sự về nỗi nhớ Đà Lạt được bạn Kiều Ngọc gửi về “Du lịch giữa mùa dịch” do Sài Gòn Tiếp Thị tổ chức.
- Du lịch giữa mùa dịch: Phố cổ Hội An, để thương, để nhớ cho lòng vấn vương
- Du lịch giữa mùa dịch: “Rót mật vào tai” bằng làn điệu dân ca quan họ Bắc Ninh
Tôi thường đi Đà Lạt (tỉnh Lâm Đồng) bằng xe máy, vì tôi thích cảm giác trực tiếp hít thở không khí nơi đây. Khi đến nơi, như thói quen, tôi chọn một căn homestay nhỏ ở xa trung tâm để làm điểm dừng chân.
Buổi sáng, Đà Lạt đánh thức tôi bằng tiếng chim hót líu lo. Dậy sớm ở Đà Lạt để thưởng thức một “đặc sản” mang tên “săn mây”. Tôi hay đùa với bạn bè rằng, đây là một đại tiệc bồng bềnh trên cao, chỉ chiêu đãi cho những ai vượt qua cám dỗ của chăn ấm nệm êm. Thường thì tôi săn mây ở Cầu Gỗ nằm trong khu đồi chè Cầu Đất, nơi đây có những cơn gió “vui đùa” với mây trắng buổi sớm, ta được ngay một khoảnh khắc thiên nhiên tuyệt mỹ thu vào trong tầm mắt.
Những buổi chiều, tôi hay lang thang trong rừng thông, nghe tiếng thông đùa giỡn với gió như đang kể chuyện tình. Sau đó, nhặt những quả thông khô mang về trang trí ở góc bàn làm việc. Mỗi lần cảm thấy nhớ Đà Lạt, tôi lại nhìn vào những trái thông ấy.
Lên Đà Lạt, trong cái se se lạnh, lần nào tôi cũng chọn thưởng thức một ly cà phê ở quán thân quen. Với tôi, cà phê thì chỗ nào cũng có, nhưng nhâm nhi tách cà phê ở vùng đất Tây Nguyên đầy nắng gió này, trong khí trời se lạnh lại mang đến những cảm giác khác lạ.
Đà Lạt nổi tiếng với nhiều quán cà phê cực chill cho các bạn trẻ check-in. Và nơi đây cũng có cả những góc cà phê yên tĩnh, tồn tại lâu đời, giúp du khách vừa thưởng thức vừa hoài niệm về một Đà Lạt xưa cũ. Quán yêu thích của tôi là cà phê Tùng, nằm trong khu Hòa Bình, đến đây tôi sẽ được nghe những giai điệu nhạc Pháp du dương, khiến mọi muộn phiền như tạm gác lại sau lưng.
Cũng có nhiều công trình mọc lên ở thành phố này, nhiều người bạn nói với tôi rằng, Đà Lạt giờ không còn là “thành phố buồn” như cách người ta hay gọi trước kia. Nhưng, đối với tôi, dù có bao nhiêu lần lui tới chăng nữa, thành phố này luôn mang lại cảm giác an yên, tự tại và Đà Lạt trong tôi có một vị trí mà không nơi nào thay thế được!
Kiều Ngọc