Tiết trời đang vào hạ của những ngày cuối tháng 7 – thời điểm mà chúng ta sẽ ở nhà để bảo vệ sức khỏe cho bản thân và cộng đồng giữa mùa dịch, tôi lại nhớ đến chuyến tour tham quan miền Trung mà sinh viên du lịch chúng tôi đã tham gia tháng 1 vừa rồi. Và một trong những nơi làm tôi cứ vương vấn và háo hức nhất là thành phố Huế nên thơ, làm người ta mộng mơ quên cả lối về.
- Du lịch giữa mùa dịch: Khám phá suối Trà Bói để trân quý những lúc bên nhau
- Du lịch giữa mùa dịch: Chiếc bụng đói “ăn sập” đặc sản của Tam Đảo
- Du lịch giữa mùa dịch: Phan Rang “nắng như rang gió như phang”
Đến đây, tôi bất giác nhớ đến tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường. Tôi nhớ cái “phóng khoáng” của một dòng sông ở thượng nguồn nhưng khi đến thành phố lại nhẹ nhàng mà dịu êm đến lạ kỳ, ôm lấy Huế như người tình đã lâu không gặp. Hương giang dành cho Huế tình yêu thủy chung, vấn vương, trầm mặc mà vẫn mãi ở đó không bao giờ rời đi như cái cách mà Huế để lại những xúc cảm trong tiềm thức của du khách khi đặt chân đến đây.
Huế về đêm còn có những hoạt động thú vị. Chúng tôi di chuyển đến bến tàu Toà Khâm, lên thuyền nghe ca Huế trên sông Hương, sau đó thả hoa đăng gửi gắm những ước nguyện của mình. Cầu Trường Tiền lung linh huyền ảo in bóng mình xuống dòng sông, những màn đối đáp giao duyên cùng những âm thanh của tiếng gõ phách, đàn tranh, đàn nguyệt… tất cả đan xen như một làn điệu miên man vang vọng chắc chắn sẽ làm người ta muốn đặt chân đến nơi đây một lần nữa.