Có bao giờ, bạn cảm thấy lòng mình an yên khi hoài niệm về quá khứ? Với tôi, một cuộc đời nhàm chán, vô vị là khi phí hoài những năm tháng tuổi trẻ. Trong suốt những chuyến đi thanh xuân, tôi luôn tâm niệm rằng “Ta trưởng thành qua những nơi ta đã đi qua, những gì đã đọc và những điều đã được dạy”. Chính vì thế, tuổi đôi mươi cứ rong ruổi, cứ khám phá những vùng đất khi ta còn có thể, khi con tim vẫn còn đong đầy ngọn lửa đam mê.
- Du lịch giữa mùa dịch: Ngắm hoàng hôn trên hồ thủy điện Trị An
- Du lịch giữa mùa dịch: Cùng con trải nghiệm hang Tú Làn
Ai cũng ôm khát vọng về một “miền đất hứa” của riêng mình. Có người là nơi đô thị với những cao ốc lung linh đèn hoa, ngập tràn những thương hiệu đắt đỏ và vô số cơ hội làm giàu. Nhưng có kẻ chỉ là nơi thiên nhiên hoang sơ, những cánh rừng tĩnh lặng và thanh mát.
“Về Cái Nước, Đầm Dơi, nghe ai ru câu ơi hời” là một câu trong nhạc phẩm “Áo mới Cà Mau” của nhạc sĩ Thanh Sơn. Vùng đất Cà Mau vô tình trở thành “miền đất hứa” trong tôi sau một cuộc hành trình cùng những người bạn. Ngồi xe đò hơn 7 tiếng đồng hồ thì cuối cùng nhóm cũng đã đến với thị trấn Cái Nước – một vùng đất trù phú về tiềm năng đất đai và những giá trị cốt lõi tạo nên sự tinh túy của vùng Nam Bộ.
Huyện Cái Nước nằm ở phía Nam tỉnh Cà Mau, cách trung tâm khoảng 30 km. Cảm nhận lần đầu tiên của tôi khi đặt bước chân đầu tiên xuống vùng đất này chính là cái nắng đặc trưng hòa quyện cùng làn gió mát được mẹ thiên nhiên ban tặng. Chúng tôi đứng trên bờ đợi đò (vỏ lãi) của chú Sáu đến đón về nhà. Bà con di chuyển phần lớn là bằng đò để đi làm, đi chợ và đưa đón trẻ con đi học. Khung cảnh sông nước bình dị đến nỗi trong đầu tôi cứ vương vấn mãi những lời của nhạc sĩ Thanh Sơn gửi gắm: “Cà Mau đường đi không khó, mà chỉ khó có sông vắng đò”.
Cảm giác yên bình làm sao khi một buổi chiều lộng gió, tôi được ngồi trên con đò nhỏ, nghe chú Sáu hàn huyên về nửa đời đưa đò của mình, về những câu chuyện đậm chất Nam Bộ sương gió. Hai bên bờ sông là nhà của bà con sống quanh đây, đơn sơ, giản dị nhưng chứa chan tình cảm của con người miền Tây. Cuộc sống kham khổ là thế nhưng nụ cười, cách nói chuyện dễ thương và hào sảng của người dân đã làm ấm lòng cái tình quê chân chất, mộc mạc. Dưới cái nhìn của một người con xa xứ và sinh sống tại Sài Gòn nhiều năm nay, tôi như trở về miền ký ức tuổi thơ – khoảng thời gian gắn bó với quê nhà thân thương bên mái ấm gia đình.
“Tuổi trẻ này mình cùng nhau
Khoác vai đi từ sáng tới đêm
Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sau nhờ”
Thầm cảm ơn tuổi trẻ của tôi đã có những chuyến phiêu lưu, những ước định rong chơi không đắn đo suy nghĩ. Thầm cảm ơn những người bạn đồng hành cùng chí hướng đã cùng tôi thỏa sức phiêu bạt đây đó. Đến khi nhìn lại, điều hữu hình là những khoảnh khắc vui vẻ được ghi lại, điều vô hình là tình cảm khắng khít bền lâu.
Lê Uy