Xa quê cũng hơn năm rồi, vì tình hình dịch và phương tiện di chuyển đắt đỏ, mình vẫn chưa có dịp về thăm bố mẹ và quê hương. Rảnh rỗi lục lại bộ sưu tập ảnh, mình thấy cảnh thôn quê mình chụp lúc ở nhà. Chao ôi, Liên Châu sao mà bình yên và nên thơ đến thế!
- Du lịch giữa mùa dịch: Hội An, vẻ đẹp ngưng đọng thời gian trong tôi
- Du lịch giữa mùa dịch: Săn mây trên đỉnh Nà Lay, Lạng Sơn
- Du lịch giữa mùa dịch: Cần Giờ, thân thuộc như ở nhà, không lo về giá
Tôi lớn lên từ một vùng quê nhỏ thuộc xã Liên Châu, huyện Yên Lạc, tỉnh Vĩnh Phúc. Sau khi thi đại học, tôi chọn TPHCM là nơi tiếp tục con đường học hành của bản thân. Giữa bối cảnh dịch bệnh bùng phát như hiện tại, nhìn thấy ảnh quê hương mà lòng xuyến xao.
Từ tờ mờ sáng, trên các nẻo đường đổ nhựa thẳng tắp, gắn liền hai bên đường là những cánh đồng bát ngát và chúng ta sẽ nghe văng vẳng tiếng trò chuyện, cười đùa của cô chú, các bạn trẻ đi tập thể dục. Chưa kể đến ngày vào mùa, thay vào khung cảnh tập thể dục là những bác nông dân soi đèn pin đi gặt lúa, bẻ ngô, tra đỗ, cấy mạ… Tiếng reo hò, gọi máy gặt, máy cắt mà rộn ràng cả khung trời. Ai nấy đều cười đùa nói chuyện vui như mở hội, dường như họ đã quên đi cái mệt của ngày mùa rồi.
Chương trình “Du lịch giữa mùa dịch” là nơi đăng tải câu chuyện của những người làm trong lĩnh vực du lịch, những người đam mê du lịch. Những thông tin chia sẻ có thể là cách mà nhân viên du lịch đang thực hiện để kiếm sống và nuôi dưỡng tiếp đam mê xê dịch cho đến khi dịch bệnh đi qua; có thể là cách những người mê du lịch đang làm để vừa có cảm giác vi vu đó đây vừa tuân thủ quy tắc “không cần thiết thì ở yên tại chỗ”; hay cũng có thể là những ký ức về các chuyến du lịch độc đáo ngày xưa, cùng chia sẻ để giữ lửa trong lòng người đam mê di chuyển.