Tôi đã từng lang thang khắp nơi ở Việt Nam, chìm đắm trong bao nhiêu cánh rừng, chật vật chờ đợi để ngắm “dòng sông sao” nhưng đôi lúc ông trời trêu đùa với những đám mây cứ như cố tình che giấu. May mắn thay, có đôi lần tôi được tận mắt chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của các “dòng sông sao”, điều mà tôi tưởng chừng như không thể.
- Câu chuyện du lịch: Chàng trai đi khắp nơi trên thế giới cùng nón lá
- Câu chuyện du lịch: Băng rừng, vượt suối với tour cào cào địa hình
Khi tôi chia sẻ những bức ảnh này cho mọi người xem, nhiều bạn bè cứ lầm tưởng tôi đã ghép hay chỉnh sửa ảnh để có được những bức ảnh đặc biệt như vậy.
Giữa rừng già đại ngàn
Ngồi giữa đồi cỏ bát ngát ở Vườn quốc gia Phước Bình, Ninh Thuận vừa nướng thịt vừa thưởng thức lúc món ăn còn nóng và thêm chén rượu sau một ngày băng rừng thì quả là tuyệt diệu.
Thức giấc lúc 2:00 sáng, nhìn xung quanh không còn màn sương bao phủ. Màn đêm bao phủ, một hồi lâu mắt cũng quen dần, tôi có thể nhìn rõ những ngọn núi đen nhấp nhô xa xa đường chân trời, phía trên những áng mây vàng, rừng được chấm li ti bởi hàng trăm ngàn ngôi sao trên bầu trời.
Tôi đã từng lang thang khắp nơi ở Việt Nam, chìm đắm trong bao nhiêu cánh rừng, chật vật chờ đợi để ngắm “dòng sông sao” nhưng đôi lúc ông trời trêu đùa với những đám mây cứ như cố tình che giấu, đôi khi quá gần khu dân cư ánh đèn sáng rực làm những ngôi sao lu mờ. Không ngờ hôm nay tôi lại thấy “dòng sông sao” rõ ràng đến vậy, nó cứ chớp nháy đủ màu sắc như vui mừng khi gặp tôi.
Nằm bên bãi biển lộng gió
Sau một chuyến đi xuyên đêm, hôm sau tôi chạy xe máy về Bình Thuận với biển xanh, cát trắng. Dù đang chạy xe nhưng trong đầu tôi vẫn nghĩ hôm nay chắc lại một ngày xui xẻo khi bầu trời ở Bình Thuận đầy mây. Lại một đêm hụt hẫng, không biết bao giờ có thể vừa ngắm “dòng sông sao” vừa nghe sóng biển rì rào và cảm nhận hương vị của biển.
Tới Mũi Yến ở Ninh Thuận, bầu trời đã quang đãng hơn nhưng ánh đèn sáng rực của thuyền câu mực làm chúng (những ngôi sao) sợ hãi ẩn đi. Tôi chỉ biết thở dài, tranh thủ nấu ít đồ ăn lót dạ và chuẩn bị chỗ ngủ.
Mọi thứ đã xong, tôi ngước nhìn ra vùng biển đen đang kêu gào, con thuyền câu mực đã đi xa chỉ còn là đốm sáng nhỏ. “Dòng sông sao” không còn sợ hãi nữa, đã hiện ra để tôi ngắm nhìn nó từ từ lên từ cuối đường chân trời rồi chầm chậm biến mất dưới ánh sáng mặt trời. Đó là một đêm không ngủ với ly cà phê nguội lạnh làm tôi tỉnh táo để chiêm ngưỡng vẻ đẹp huyền bí ấy.
Thêm một lần ngắm “dòng sông sao” đầy bất ngờ. Tôi không nghĩ mình có thể nhìn ngắm nó khi ở gần khu dân cư như vậy, khi những ánh đèn không làm dòng sông ấy ngại ngùng.
Bản thân tôi không nhớ đã leo núi Chứa Chan bao nhiêu lần. Bản thân được đứng trên mây đã là khó rồi, giờ đây thấy được “dòng sông sao” thì tưởng chừng không thể. Khi tôi chia sẻ cho mọi người xem, nhiều bạn bè cứ lầm tưởng tôi đã ghép hay chỉnh sửa. Đây thật sự là một bức ảnh đặc biệt.
Ngồi giữa đồi thông Đà Lạt
Nếu được hỏi trong số những nơi đã đi qua và ngắm sao, sao ở đâu đẹp? Tôi sẽ chọn Đà Lạt. Có lẽ vì sự thơ mộng của nơi đây làm những ánh sao kia đẹp một cách lạ lùng.
Ngồi ở một đồi thông, bên dưới là đám mây đang trôi la đà, được tô điểm thêm bởi những ánh đèn rực rỡ của nhà kính, phía trên những ngôi sao vẫn cứ lặng lẽ trôi. Cái không khí lành lạnh đó, thêm một ly rượu vang nhẹ nồng bên đống lửa đang tí tách cháy, có lẽ vẫn là cảm giác đáng nhớ nhất của tôi.
Cuối cùng, sự chờ đợi được công nhận, thời tiết Đà Lạt không còn trêu đùa tôi nữa đã để “dòng sông sao” hiện ra, mang theo vẻ đẹp huyền bí nhẹ nhàng mà lại sâu lắng đến ngất ngây cõi lòng.
Những khoảnh khắc xuất hiện của dòng sông sao đẹp huyền bí. Ảnh: Phùng Quang Huy